Nắm Lấy Tay Anh
Nắm Lấy Tay Anh
Tác giả: Bảo An
Thể loại: Truyện Teen
Thật tình, anh đang nói cái gì thế?
Minh Anh gần như không còn biết mình đang gặp phải chuyện gì nữa. Cô bấm số gọi cho anh, nhưng tất nhiên đáp lại cô chỉ là những lời nói vô hồn của nhân viên tổng đài. Phải rồi, giờ anh đã bay nhảy ở chân trời nào rồi, làm gì còn thì giờ để mà chờ cô liên lạc rồi lại thắc mắc này nọ. Anh cũng biết cách chọn thời điểm đấy chứ. Gửi cho cô một tin nhắn vào cái lúc cô đang ngủ và biến mất không một dấu vết gì. Cô thực không hiểu nổi, giờ thì anh lại chia tay cô bằng một tin nhắn? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này, ít ra anh cũng nên cho cô cơ hội được gặp anh lần cuối chứ, cho dù không còn yêu cô, cho dù muốn chia tay cô thì anh cũng nên gặp trực tiếp cô để cả hai bên cùng tìm hiểu xem có vấn đề gì mới phải chứ. Sao anh có thể đẩy cô vào một cái thể loại tình huống khó tả thế này.
Chương 1
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, Minh Anh tự cho mình cái quyền được ngủ bù cho cả tuần vất vả học hành, cô lăn lộn trên giường mãi cho tới khi mẹ phải vào gọi dậy đi chuẩn bị cơm trưa. Ra khỏi phòng với tâm trạng khá ổn, Minh Anh nhanh chóng hoàn tất công tác vệ sinh cá nhân. Đang định xuống bếp thì chợt nhớ ra cái điện thoại vẫn để trong phòng cô liền quay lại lấy.
Như một thói quen, ngay khi cầm vào cái máy cô gái kiểm tra xem từ hôm qua đến giờ có gì mới không, và đã phát hiện ra một tin nhắn mới được gửi đến từ số của Tú, người yêu cô. Mừng không lời nào tả được, đã mấy ngày nay cô không liên lạc được với anh, mà cũng đã vài tuần rồi hai người còn chẳng có dịp gặp mặt. Anh kêu là đang trong thời kì bận rộn với luận văn tốt nghiệp nên không thể đi chơi được, anh phải được nhận bằng loại giỏi thì mới có cơ hội này cơ hội kia, kì thực lâu quá rồi không nghe anh diễn thuyết nên cô cũng chả nhớ rõ nữa. Nhưng nội dung tin nhắn thì chẳng có gì đúng với sự kì vọng của cô gái.
Anh nói: “Chúng ta chia tay đi, anh đã không còn yêu em từ lâu rồi. Anh sắp đi xa và chưa biết khi nào mới về, nên em đừng cố tìm anh làm gì. Mong em sẽ gặp được người nào đó tốt hơn anh. Chào em.”
Thật tình, anh đang nói cái gì thế?
Minh Anh gần như không còn biết mình đang gặp phải chuyện gì nữa. Cô bấm số gọi cho anh, nhưng tất nhiên đáp lại cô chỉ là những lời nói vô hồn của nhân viên tổng đài. Phải rồi, giờ anh đã bay nhảy ở chân trời nào rồi, làm gì còn thì giờ để mà chờ cô liên lạc rồi lại thắc mắc này nọ. Anh cũng biết cách chọn thời điểm đấy chứ. Gửi cho cô một tin nhắn vào cái lúc cô đang ngủ và biến mất không một dấu vết gì. Cô thực không hiểu nổi, giờ thì anh lại chia tay cô bằng một tin nhắn? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này, ít ra anh cũng nên cho cô cơ hội được gặp anh lần cuối chứ, cho dù không còn yêu cô, cho dù muốn chia tay cô thì anh cũng nên gặp trực tiếp cô để cả hai bên cùng tìm hiểu xem có vấn đề gì mới phải chứ. Sao anh có thể đẩy cô vào một cái thể loại tình huống khó tả thế này.
Nhớ ngày đầu khi hai người gặp nhau, đó thực sự là cuộc gặp gỡ mà định mệnh sắp đặt, hay chí ít đó là những gì mà Minh Anh vẫn nghĩ trong suốt thời gian qua. Cô thậm chí còn hoàn toàn tin tưởng rằng anh chính là một nửa mà cô còn thiếu, là những gì tốt đẹp nhất mà ông trời đã ban tặng cho cô. Vậy mà giờ thì mọi chuyện sao lại có thể đi đến nông nỗi này. Minh Anh cố nhớ lại xem trong thời gian qua cô có làm điều gì mà anh không thể chấp nhận được hay không, cũng không biết cô có vô tình làm anh tổn thương vào một lúc nào đó mà cô không để ý. Nhưng thực sự dù có cố lục lọi trí óc đến mấy thì cũng không tìm ra một điều gì cả. Minh Anh cảm thấy như cả bầu trời đang đổ sụp xuống đầu cô.
Nhưng sao cô có thể đứng yên ở đây thế này được, biết đâu anh còn để lại một lời nhắn nào khác cho cô thì sao, không lý nào lại bỏ đi vội vã như vậy, và cũng không lý nào lại vô tình bạc bẽo đến như thế, hơn hai năm yêu nhau chứ có ít ỏi gì đâu.
Bởi vậy Minh Anh lập tức thay đồ rồi ra ngoài, cô phải đến nhà anh hỏi xem sao. Thế nhưng tuyệt nhiên căn phòng trọ mà anh ở đã trở nên trống rỗng, bà chủ nói anh đã trả phòng từ ba hôm trước. Có lẽ anh dành thời gian về thăm nhà trước khi bay đi. Tệ thật, tại sao Minh Anh lại có thể không để ý tới sự khác thường của Tú chứ. Giờ thì mọi chuyện đã quá muộn để có thể cứu vớt được gì. Chắc cô phải chấp nhận đối mặt với sự thật thôi. Nhưng làm thế quái nào mà chịu đựng được mấy điều bất công, vô lý và ngớ ngẩn như thế này chứ. Trong lòng Minh Anh lúc này thực sự đang có một cuộc đấu tranh gay gắt diễn ra. Cô vốn là một con người mạnh mẽ, không lý nào chỉ vì mấy chuyện như thế này mà có thể làm cô gục ngã, không, chắc chắn không. Nhưng cô đã yêu anh như vậy, thế mà cô chỉ xứng đáng nhận lại những khổ đau, bất hạnh. Tại sao ông trời đã mang anh đến cho cô rồi lại mang anh đi như thế, mọi chuyện vẫn như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, thế mà giờ như đã ở xa lắm.
Thật tình, con người ta có thể trở nên lạnh lùng và khó đoán nhanh đến như vậy hay sao? Tuyệt vọng thật, mối tình đầu đẹp như mơ đã tan biến thật rồi, đúng như Minh Anh vẫn luôn nghi ngại, bởi vì nó đẹp nên nó mới không bền. Ừ, thôi thì anh đã quyết thì đành chịu thôi. Chia tay thì chia tay, ai cần người như anh cơ chứ. Lòng nghĩ vậy nhưng tim vẫn đau, nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn rơi.
Về tới nhà, cô gái chẳng còn tí sức lực nào mà giải thích này nọ với mẹ, cô chỉ xin phép được lên phòng nghỉ một lát vì cảm thấy không khỏe. Lo cho con gái nhưng lại chẳng thể làm gì vào lúc này, bà cũng đành để mặc cô như vậy. Nhốt mình trong phòng cả ngày trời, tất cả những gì cô gái làm chỉ là nằm trên giường tay vắt lên trán, mắt nhắm lại mơ màng nghĩ về những điều xa xôi.
Cho đến tối hôm đó, khi được lệnh của mẹ Minh Anh, Hà Trang và Tùng, bạn thân của cô đến chơi thì cô gái nhỏ mới có thể cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Cô dành thời gian kể lại mọi chuyện cho hai đứa bạn nghe và được dịp cười nghiêng ngả trong nước mắt với những lời an ủi độc nhất của mấy đứa ấy. Tuy nhiên, suy cho cùng niềm vui nhất thời cũng không thay thế được nỗi buồn đang ngự trị trong tâm hồn cô. Chỉ là cười thôi, không có nghĩa là cô thấy vui. Đến khi hai đứa trời đánh về rồi cô lại trùm chăn khóc một mình, cô gái tự cho mình cái quyền được sống thật với lòng nốt hôm nay thôi rồi ngày mai nhất định sẽ lấy lại tinh thần để tiếp tục học hành. Đã sắp là sinh viên năm cuối rồi, nhân hè này cô còn phải tìm cho mình một công việc làm thêm để tích lũy kinh nghiệm. Có lẽ việc bận rộn hơn một chút sẽ khiến cô quên đi mấy chuyện buồn lòng này.
Những ngày đầu hè, một số công ty thường đến các trường đại học trong thành phố để tuyển nhân viên thực tập, cũng nhằm tạo điều kiện cho các em có thêm kinh nghiệm làm việc sau khi ra trường. Đối tượng xét tuyển thường là những em đang học năm ba hoặc bốn có học lực khá trở lên, có năng lực và nguyện vọng muốn tìm việc làm. Và tập đoàn CNL cũng là một trong những công ty luôn gắng hết sức tạo điều kiện phát triển cho sinh viên. Năm nay, họ mang đến mười cơ hội cho những sinh viên xuất sắc của trường, người được nhận sẽ được hưởng lương ở mức thử việc, và công việc sẽ kéo dài cho tới khi sinh viên ra trường. Còn với những sinh viên nào có đủ năng lực có thể công ty này sẽ giữ lại luôn. Đọc được thông báo trên bảng tin, Minh Anh, Trang và Tùng cùng rủ nhau nộp hồ sơ. Không lý nào họ lại từ bỏ cơ hội được làm việc cho một tập đoàn lớn và có tầm ảnh hưởng như CNL.
Với sự chuẩn bị rất kĩ càng, vào ngày phỏng vấn cả ba người bạn cùng ăn vận chỉnh tề và có mặt đúng giờ ở trụ sở chính của tập đoàn này. Đến đây, họ mới thấy khả năng mình được nhận là vô cùng ít, bởi trong phòng đợi phải có tới cả trăm người cùng đang hồi hộp lo lắng như họ, nhưng trông những người ấy rất là chuyên nghiệp và đương nhiên quyết tâm để được nhận vào làm của họ cũng vô cùng lớn. Ba đứa thấy vậy chỉ còn biết an ủi nhau là thôi mình cứ cố hết sức, được thì tốt mà không được nhận thì cũng không sao, còn một vài buổi phỏng vấn với những công ty khác nữa, cho dù họ không được như CNL nhưng cũng vẫn là có việc làm.
Ngồi chờ mãi, cuối cùng cũng đến lượt Minh Anh vào phỏng vấn. Trong phòng có kê một dãy bàn dài, ngồi ở sau đó phải có tới bảy tám người đang rất tập trung nhìn vào cô. Minh Anh cố gắng để không mất bình tĩnh, cô mỉm cười cúi chào tất cả bọn họ một cách kính cẩn nhất, rồi sau khi được cho ngồi xuống cô mới bắt đầu giới thiệu qua về bản thân. Không hiểu sao tự dưng cô thấy mình tự tin lạ, họ hỏi gì cô cũng có thể nghĩ ra cách trả lời ngay tức khắc, và có vẻ như sự bình tĩnh của cô khiến họ hài lòng. Cứ thừa thắng xông lên, Minh Anh đối đáp rất lưu loát với ban tuyển dụng, cô tỏ ra mình là một con người thông minh và nhạy bén.
Kết thúc buổi phỏng vấn, cô ra ngoài với sự thoải mái và hài lòng khi biết mình đã làm hết sức, nhưng chắc hẳn cô không dám nghĩ là mình đã để lại ấn tượng tốt như thế nào với mấy vị có mặt ở đó. Sau buổi sáng đầy căng thẳng kia, ba người bạn rủ nhau đi ăn uống thật đã để giải tỏa cho đầu óc nhẹ nhõm.
Chương 2
Trên cương vị của một trưởng phòng kế hoạch, Hiếu là một trong những người quan trọng trong ban tuyển dụng. Anh phải có mặt từ sớm để đốc thúc công việc, và cũng là một trong những người về sau cùng khi mọi chuyện đã hoàn thành một cách tốt đẹp, bởi vậy nên hiện tại anh không còn nghĩ được gì khác ngoài một giấc ngủ thật dài.
Trở về căn hộ của mình chỉ sau 10 phút lái xe, anh buông người lên giường để tự thưởng cho bản thân sau những vất vả của ngày hôm nay. Thế nhưng cái báo cáo công việc lại ngăn không cho anh được hưởng thụ giây phút thoải mái ấy lâu hơn. Sau buổi phỏng vấn, trưởng ban tuyển dụng là anh phải dựa vào nhận xét của các đồng nghiệp để viết báo cáo tổng kết về chất lượng sinh viên xin việc đợt này rồi còn nộp lên cho chủ tịch xét duyệt.
Ngồi xem lại một lượt các hồ sơ của người được chọn, anh bỗng dưng dừng lại ở hai người đặc biệt nhất, đó là chàng sinh viên trường Luật tên Quân và cô nàng Minh Anh của đại học Kinh tế. Hai người họ dù đều là lần đầu đi phỏng vấn nhưng lại có thái độ rất đúng mực, hiểu biết về công ty hoàn toàn đầy đủ, và quan trọng là có một cách nói chuyện rất thu hút. Họ đã cho tất cả những người có mặt ở đó những câu trả lời hợp lý. Và không hiểu sao chỉ qua lời nói của họ thôi mà hầu như ai cũng tin rằng họ thật sự có năng lực và chắc chắn sẽ trở thành một nhân viên giỏi trong tương lai. Ngay đến một người khó tính như Hiếu mà còn thấy ấn tượng thì quả thực chắc các sếp sẽ rất hài lòng. Sau khi hoàn thành bản báo cáo, Hiếu chuẩn bị rồi đi ngủ luôn, anh thậm chí còn chẳng buồn ăn tối.
***
Hiếu vốn có một gia đình rất hạnh phúc, bố mẹ và cô em gái đều rất yêu thương anh. Nhưng cách đây năm năm, bố mẹ anh đã gặp tai nạn và qua đời. Giờ thì chỉ còn con bé là người thân duy nhất của anh, Hạ Thảo cũng là một nghệ sĩ dương cầm có tài và rất nổi tiếng. Có thể nói, đối với anh chàng này thì công việc luôn là điều quan trọng hàng đầu nhưng em gái lại là ưu tiên số một. Vì thế, khi hay tin con bé được dàn nhạc ở Bỉ nhận dù vô cùng lo lắng và không an tâm để em sống xa nhà một mình nhưng anh vẫn đồng ý để Thảo theo đuổi ước mơ tới cùng.
Giờ thì cuối cùng cũng đến ngày con bé trở về sau ba năm hoạt động ở nước ngoài, và anh muốn được đích thân đón Thảo về nhà, cho dù cơ quan có việc gấp anh cũng không bận tâm.
Từ trước giờ máy bay hạ cánh cả tiếng đồng hồ, Hiếu đã có mặt ở sân bay. Nhưng điều anh không ngờ là em gái mình lại được đón tiếp nồng hậu đến vậy. Hạ Thảo là một nghệ sĩ dương cầm chứ không phải một ngôi sao ca nhạc đình đám nào đó, vậy mà ở sân bay lúc này lại tụ tập rất đông những người tự nhận là fan hâm mộ của cô, rồi còn có cả một số phóng viên đến tác nghiệp. Hiếu thực sự không tìm được chỗ nào để đứng cho vững mà chờ em.
Thế rồi nhân vật quan trọng cũng bước ra, cô gái nhỏ trông vô cùng tươi tắn và rạng rỡ cho dù vừa trải qua một chuyến bay dài. Và có vẻ như sự xuất hiện của Thảo đã làm cho không khí khu vực này nóng hẳn lên, những cô gái, chàng trai thi nhau hú hét gọi tên Thảo, máy ảnh chớp liên tục. Hiếu bị đám đông xô đẩy chỉ muốn đổ khụy luôn xuống sàn. Thảo thì dù mệt nhưng vẫn phải đứng lại bắt tay và kí tặng cho người hâm mộ, trong lúc đó cô đã nhanh chóng nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Thảo giơ tay lên vẫy, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh trai mình đang bị chèn ép một cách tội nghiệp, nhưng không có cách nào giúp anh thoát ra, cô chỉ đành ra dấu rằng sẽ đợi anh bên ngoài.
Quả thực, với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp và tài năng như Thảo thì người ta có không yêu mến cũng không được. Hơn nữa, cô còn mới dành được một giải thưởng danh giá trong cuộc thi ở Đức cách đây hai tuần, ngay đến chương trình thời sự còn ca ngợi cô thì lý nào họ lại không thể. Nhưng được chào đón nồng nhiệt tới mức này thì bản thân Thảo cũng không dám nghĩ tới. Ngồi trong xe an toàn, cô gái bấm điện thoại gọi cho anh, hai người hẹn gặp nhau ở bên ngoài sân bay, chắc cô sẽ tìm đoạn nào vắng người rồi chuyển sang xe anh để về nhà.
Cuối cùng cũng đặt chân vào ngôi nhà yêu dấu, Hạ Thảo mừng tới nỗi suýt nữa thì bật khóc, bao nhiêu nỗi nhớ về cha mẹ chợt ùa về, thắp một nén nhang lên bàn thờ, cô chắp tay trước ngực và thì thầm: “Con đã về rồi ạ.”. Sau đó thì gạt nhẹ giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mi, cô quay lại ôm ông anh đáng kính một cái, lâu lắm mới lại được anh vỗ về, cảm giác thật an toàn và ấm áp.
Chương 3
- Này, chúng mày đã nhận được điện thoại chưa? – Tùng lên tiếng hỏi hai cô bạn khi cả ba vừa đặt chân vào căng tin trường.
- Điện thoại gì cơ? – Trang hỏi lại.
- Thì điện thoại của bên CNL ấy. Thông báo tin mới nhé, tao được nhận rồi. Từ tuần sau sẽ bắt đầu đi làm. Tao được phân bên phòng marketing đấy.
- Trông kìa, trông kìa, cái mặt thấy ghét không cơ chứ? – Trang bĩu môi.
- Thật à? Chúc mừng mày nhé, thế là đúng ý rồi còn gì. Khao bọn tao cái gì đi chứ? – Minh Anh tranh thủ dụ dỗ.
- Ừ, được thôi, cho chúng mày chọn thoải mái, hôm nay tao đãi.
- Gì chứ, khao đồ ăn trong căng tin á, thôi xin, tôi chả thèm. – Trang phụng phịu nói.
- Thế bây giờ mụ muốn gì? Tôi chỉ có tiền đãi mấy món này thôi, ăn thì ăn không ăn thì nhịn.
Trong khi hai người kia còn đang tranh cãi về vấn đề ăn uống, điện thoại trong túi Minh Anh đổ chuông, cô đành đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
- Alô?
- Alô, xin hỏi đây có phải điện thoại của Nguyễn Minh Anh không ạ?
- Vâng, tôi nghe đây, ai thế ạ?
- À, xin chào bạn, tôi là nhân viên phòng nhân sự của tập đoàn CNL, tôi gọi điện để thông báo là bạn đã vượt qua vòng phỏng vấn. Mời bạn từ thứ hai tuần sau bắt đầu đi làm. Bạn phải có mặt ở trụ sở chính ở số 15 Tôn Thất Thuyết vào đúng 7h30 sáng. Tạm thời bạn được phân công tác ở phòng tài chính. Khi đến nơi hãy ghé qua quầy tiếp tân để lấy thẻ nhân viên của mình. Phòng làm việc của bạn ở tầng bảy của tòa nhà. Trong thời gian thực tập, mỗi ngày bạn chỉ cần làm 6 tiếng, bạn có thể thu xếp để phù hợp với thời gian sinh hoạt và học tập của mình. Chúc bạn làm việc hiệu quả.
- Dạ, vâng, cảm ơn chị. Em sẽ đi làm đầy đủ và đúng giờ ạ.
Khỏi phải nói cũng biết Minh Anh mừng tới mức nào, cô thiếu chút nữa đã hú hét ầm ỹ ở ngay cửa căng tin, nhưng may mà còn tỉnh táo, cô chạy ngay vào chỗ hai đứa bạn để thông báo về cuộc điện thoại cô mới nhận được.
- Yay, yay, yay… vậy là chúng ta được đi làm cùng nhau rồi. Thích quá đi mất. – Tùng nắm lấy tay cô bạn kêu lên sung sướng, họ nhìn nhau cười rất thoải mái.
- Tại sao lại thế? Sao tao vẫn chưa được nhận điện thoại, chắc là có nhầm lẫn gì rồi. Không lý nào chúng mày được nhận còn tao thì không. Ahhhh… ghét quá!!! – Hà Trang tỏ ra bức xúc vô cùng, dù trong lòng cũng có một chút là mừng cho các bạn, nhưng tất nhiên, nỗi ghen tị vẫn lớn hơn và đã che lấp đi cái điều kia.
- Thôi nào, cứ chờ từ giờ tới tối xem, biết đâu người ta gọi cho mày sau cùng. – Minh Anh tìm cách an ủi cô gái.
- Phải đấy. Cứ chờ thêm đi, còn giờ, mày muốn ăn gì gọi đi trước khi tao đổi ý. – Tùng bồi thêm vào.
Chỉ nhắc tới ăn là Trang quên hết những điều khác. Cô gái lập tức lấy lại tinh thần rồi gọi một đống các thứ ra để ăn cho đã, cũng coi như một cách trả thù hai đứa hâm may mắn hơn mình.
- Ê này – vừa chúi mũi vào cái màn hình điện thoại, miệng thì nhồm nhoàm nhai thịt bò khô, Tùng lên tiếng gọi – Mình Anh à, thần tượng của mày về nước rồi này.
- Hả? Ai cơ?
- Thì “em yêu” Hạ Thảo của mày ấy. Về từ tối qua rồi này. Và theo như những gì tao cập nhật được thì ngày mai cô nàng tổ chức mini show đánh dấu sự trở về sau ba năm xa quê đấy. Bây giờ đang bắt đầu bán vé ở cửa nhà hát lớn. Mày muốn đi không, tao nhờ bạn tao mua vé luôn cho.
- Uầy, thật à? Ahh… em yêu về thật rồi! Chờ mãi, tưởng nhớ chết luôn! Có chứ, nhờ bạn mày mua ghế hàng C cho tao nhé. Phải ở gần em ý mới được.
- Trời ạ, mày có phải con gái không vậy, sao nghe cách mày nói cứ như đã thầm thương trộm nhớ người ta lâu rồi ấy. – Trang lúc nào cũng biết cách xỉa xói người khác.
- Mày không biết thì đừng nói. Em ý tuyệt vời như vậy, sao mà không chết mê chết mệt được chứ. Mày đã thấy cô bé nào vừa xinh đẹp lại giỏi giang như thế chưa hả? Người ta được gửi từ thiên đường xuống đấy, không như một số người bị gửi từ nơi ngược lại đâu.
- Này, này! Có thôi không thì bảo. – Tùng nhảy vào khi thấy hai đứa bạn như sắp bắt đầu cuộc tranh luận không có hồi kết.
Quả thực, với Minh Anh thì Hạ Thảo là một vị cứu tinh, một nữ thần tượng. Vào cái lúc mà cô đang buồn chán vì chuyện gia đình thì những bản nhạc do Thảo chơi đã an ủi tâm hồn cô. Dẫu biết nhạc hay thì phải cám ơn người soạn nhạc, nhưng nếu không có những thiên tài như Thảo thì mãi mãi cũng Minh Anh cũng không hình dung được nhạc thính phòng có sức hút lớn tới mức nào. Cái cách mà Thảo chơi đàn luôn tạo cho người nghe một xúc cảm đặc biệt, dường như cô luôn đặt cả trái tim mình vào việc cảm thụ và chơi nhạc ấy. Cứ nghĩ tới việc ngày mai lại được đắm chìm trong những cảm xúc cũ, Minh Anh lại thấy hạnh phúc.
Bỏ ra một số tiền không nhỏ để có một cái ghế đẹp, Minh Anh quyết định trông mình phải thật chỉn chu vào buổi tối ấy. Thế nên cô sẽ đi làm tóc và mua cho mình một đôi giày đẹp để hợp bộ với cái váy mới tậu hôm đi hội chợ đồ cũ. Nhờ có người chủ rất biết giữ gìn nên trông cái váy Miu Miu vẫn còn mới lắm, để mua được nó với mức giá không bao giờ dám nghĩ cô đã phải tốn rất nhiều công sức, vậy nên Minh Anh cho rằng diện nó là hoàn toàn phù hợp với những dịp như thế này.
Xúng xính váy áo, điệu đà từ chân tới đầu, đúng 7h Minh Anh ra khỏi nhà. Cô đã xin phép mẹ từ trước nên lúc này chỉ có việc khóa cửa cho cẩn thận mà đi thôi, mẹ cô bận đi trực rồi thế nên hôm nay có về muộn một chút cũng không ai biết, cô gái rất mừng vì điều đó. Đến nhà hát, cô cảm thấy mình thật sự may mắn khi nhờ được người mua vé từ sớm, nếu không hẳn là chờ đến lúc cô có thời gian đi mua thì đã không còn nữa rồi, cả khán phòng vài trăm chỗ ngồi đã kín đặc, quả thực Hạ Thảo rất có tiếng tăm mà. Ổn định chỗ ngồi, Minh Anh kiểm tra lại bó hoa cô đã mua xem nó có bị nát hay gì không, nhưng thật may nó vẫn còn rất tươi, lát nữa cô phải tìm cách gặp riêng Thảo mới được, dẫu biết rằng điều đó rất khó khăn.
Quả là không ngoài sự mong đợi, được nghe nhạc trực tiếp thế này hay hơn nghe trên mạng hay qua đài nhiều, Minh Anh cảm thấy như thể chưa từng hạnh phúc hơn. Chỉ có điều, nhìn qua nhìn lại thấy đâu đâu người ta cũng có đôi có cặp, bất giác Minh Anh lại thấy tủi thân. Lần đầu cô gặp Tú chính là ở buổi biểu diễn chia tay của Hạ Thảo trước khi cô gái ra nhập dàn nhạc Julia của Bỉ, đúng thời điểm này ba năm trước. Ấy vậy mà giờ cô lại chỉ còn có một mình, kể ra thì cũng thất vọng thật đấy.
Kết thúc bản nhạc cuối, Hạ Thảo còn giữ mọi người lại để nói lời cảm ơn. Cô tỏ ra vô cùng cảm kích trước tình cảm mà mọi người đã dành cho cô. Cô cũng hứa hẹn rằng mình sẽ cố gắng hơn nữa để cống hiến thật nhiều và để đền đáp cho sự yêu mến của khán giả. Cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay giòn giã. Ngay khi mọi người bắt đầu lên sân khấu tặng hoa cho Thảo thì Minh Anh nhanh chóng lẻn vào khu vực cánh gà. Cô gái rất biết lợi dụng đám đông. Cô tìm cho mình một chỗ đứng khá kín đáo vì không muốn bị đá ra khỏi đây trước khi trực tiếp gặp mặt Thảo. Trong khi chờ đợi thì Minh Anh không ngừng thắc mắc, không biết cô gái ấy còn nhớ mặt mình không, rồi nhỡ mà cô ấy sợ quá hét ầm lên rồi mình bị đám người mặc áo security kia lôi ra khỏi cửa trước khi kịp nói gì thì tệ quá. Thế nhưng mọi chuyện đều ngoài sự suy tính, Thảo ngay khi nhìn thấy Minh Anh cầm bó hoa đứng trước mặt thì đã vô cùng vui mừng, cô gái chạy lại ôm chầm lấy Minh Anh.
- Chị! Em cứ tưởng chị không tới xem em diễn. Lâu rồi không gặp, chị khỏe không?
- Em vẫn còn nhớ chị cơ à?
- Đương nhiên rồi, sao mà em quên chị được chứ. Thế nào? Sau lần đó chân chị còn đau không?
Phải rồi, lần gặp trước độc đáo như vậy, Thảo có muốn quên chắc cũng khó. Nhớ lại Minh Anh lại thấy buồn cười. Hôm đó, sau buổi diễn chia tay của Thảo, Minh Anh cũng chạy lên sân khấu tặng hoa như những người hôm nay đã làm. Nhưng luống cuống thế nào cô lại bị vấp và ngã sõng soài trước mặt bao nhiêu người ở đó, hoa cầm trên tay thì bị dập nát hết cả, chân bị trẹo đau đến không đứng dậy được. Cứ nghĩ thật là mất hình tượng quá, còn mặt mũi nào mà nhìn Hạ Thảo nữa, cô đang tính tìm cách bò xuống sân khấu thì cùng một lúc có hai cánh tay cùng đỡ cô dậy, một là Thảo, còn một chính là Tú.
- Chị có bó hoa tặng em, mừng em trở về. Cảm ơn em vì buổi biểu diễn tuyệt vời này.
- Em cám ơn, hoa đẹp quá! Hôm nào chị em mình hẹn nhau đi chơi rồi trò chuyện nhiều hơn nhé, bây giờ em phải đi rồi. Rất vui được gặp lại chị.
- Ừm, chào em.
Đúng lúc Minh Anh định đi ra thì có mấy người nữa đến, thấy Thảo có vẻ thân thiết với họ nên đoán chắc đó là gia đình cô, nghĩ đến việc có một cô gái như vậy là người nhà thật không còn gì tuyệt vời hơn.
- Ai thế em? – Hiếu lên tiếng hỏi khi thấy cô gái đang đi về phía ngược lại.
- À, một người bạn của em. Chị ấy tên Minh Anh, em đã gặp từ ba năm trước trong buổi diễn chia tay. Hoa đẹp anh nhỉ! – vừa nói Thảo vừa đưa mũi hít hà hương thơm của hoa.
Nghe thấy hai chữ Minh Anh Hiếu lại thấy tò mò, anh ngoái lại nhìn lần nữa, anh cũng không hiểu sao lại làm thế, tuy nhìn không rõ nhưng anh cũng tự nhủ chắc không phải là cô nhân viên thực tập mới mà anh đã duyệt đâu, làm gì có chuyện trùng hợp thế.
Chương 4
Ngày đầu đi làm, quả thật Minh Anh cũng thấy hồi hộp ghê gớm. Cô tìm cho mình một bộ đồ gọn gàng nhất, trang điểm nhẹ, vấn tóc lên cao, sau khi ăn sáng cùng mẹ thì mới lên đường ra trạm xe bus. Cũng may là những năm trước cô đã học hành rất chăm chỉ cho nên năm nay lịch học ở trường chỉ còn lại có vài buổi một tuần, cô hoàn toàn có thể chọn các lớp học không trùng với lịch đi làm, với lại giáo sư Hạnh cũng tạo điều kiện hết mức cho cô, nên nếu có vô tình bỏ lớp thì ông vẫn châm chước cho một chút. Cứ thế là yên tâm, Minh Anh quyết tâm sẽ nỗ lực để sau này khi đi xin việc thì trong hồ sơ của cô sẽ có một vài lời nhận xét tốt đẹp từ tập đoàn CNL.
Đến công ty trước khi bắt đầu giờ làm những 15 phút, cô gái hoàn toàn có thời gian hoàn tất thủ tục ở quầy lễ tân, rồi còn thừa ra vài phút để thăm quan một số phòng ban ở đây.
Đúng 7h30, trưởng phòng tài chính đến, Minh Anh liền tìm gặp chị ta để giới thiệu về mình và hỏi một số điều cần biết. Kết quả thì cô biết được rằng mình từ nay là chân chạy việc của phòng. Việc của cô là đánh văn bản, in và photo tài liệu, pha café,… đại loại là những việc vặt đều sẽ do cô đảm nhiệm. Tuy nhiên, đã biết trước điều này nên Minh Anh cũng không mấy ngạc nhiên, cô thậm chí còn tỏ ra rất siêng năng và có trách nhiệm với công việc. Vì là một người có tính cách dễ chịu, cộng thêm tính ham học hỏi và cũng rất hay cười nên cô rất được lòng mọi người, ai trong phòng cũng đều quý cô và coi cô như em út trong nhà.
Vào một buổi sáng, khi cô đang đi xin ít nước sôi ở căng tin để pha café vì không kịp đun thì gặp chị Trinh cùng phòng đang vội vã đi đâu đó. Thấy Minh Anh, Trinh gọi với, vẻ rất vui mừng:
- Minh Anh! Em mang giúp chị tập tài liệu này qua phòng kế hoạch gửi cho trưởng phòng bên ý được không? Sếp lớn gọi chị, giờ phải đi luôn, không kịp xuống dưới. Em biết phòng kế hoạch ở đâu chưa?
- Dạ, em biết rồi ạ. Chị cứ để em, nhưng có gấp lắm không ạ, để em mang bình nước về phòng mình đã rồi đi được không?
- Ừ, cũng được, em nhanh nhé vì bên ý đang giục. – Nói dứt câu Trinh vội chạy đi để giữ thang máy lại trước khi cửa đóng.
Còn lại Minh Anh, cô nhanh chóng mang cất cái bình rồi đi xuống tầng ba. Đến gần cửa phòng, đột nhiên Minh Anh thấy quai giày bị tuột, liền cúi xuống cài lại, khi đứng dậy thì đúng lúc có người mở cửa đi ra, cả cánh cửa gỗ đập vào đầu cô đánh một tiếng “cốp” đau điếng. Minh Anh không giữ được thăng bằng liền ngã ngửa ngồi phịch xuống đất, cái mông cũng tê dại. Người kia thấy Minh Anh bị như vậy vội xin lỗi liên tục đồng thời cúi xuống hỏi xem cô có đau lắm không. Thật sự, đến lúc này cô gái vẫn chưa hết hoa mày chóng mặt, sao có cảm giác quanh đầu cô toàn trăng với sao thế nhỉ, đau tưởng chết chứ. Không thấy người ta nói gì, cúi xuống thấy cô gái đeo thẻ có tên Nguyễn Minh Anh - nhân viên phòng tài chính, Hiếu sững người. Anh đỡ cô đứng dậy, hỏi lại lần nữa để chờ nghe câu trả lời từ nạn nhân. Lúc nãy anh hơi vội nên mở cửa mạnh như vậy chắc cô sẽ sưng u cả một cục ở trán mất. Bấy giờ Minh Anh mới cảm thấy mình sống lại đôi phần, cô vội vàng tay thì xoa trán, tay thì khua khua trước mặt đối phương rồi nói:
- Em không sao, không sao. Hơi váng đầu chút thôi, vẫn chưa chết ạ. May quá!
Tưởng cô gái đang trách mình anh lại xin lỗi, nói rằng anh không cố ý, tại chờ mãi không thấy bên tài chính gửi giấy tờ xuống nên định đi lên lấy, thành ra hơi vội. Nghe nhắc tới giấy tờ, Minh Anh mới chợt nhớ ra, cô lẩm bẩm “Đúng rồi, tập tài liệu bay đằng nào rồi không biết.”, rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng thấy nó trong góc tường. Cô cố mở to mắt, loạng choạng đi về phía đó nhặt đồ lên, thấy bị dính cát liền đưa lên gần miệng thổi phù phù và lấy tay phủi cho sạch, sau đó mới chạy lại chỗ Hiếu giơ ra trước mặt anh:
- Tài liệu anh cần đây ạ. Chị Trinh bên em nhờ chuyển cho trưởng phòng, anh gửi hộ em nhé!
Nói rồi cúi đầu chào người đối diện và quay đầu bước đi. Giờ lại nhớ ra vết sưng trên trán, nhức quá cô lại phải lấy tay day nhẹ, hi vọng hôm qua không bỏ lọ cao con hổ ra khỏi túi, nếu xoa nó may ra một lúc nữa đỡ sưng, nhỡ mà mấy anh chị cùng phòng nhìn thấy thế nào cũng tra hỏi cô mà xem. Ai mà dám trả lời đàn anh đàn chị mình là tại em ngu ngốc đứng chắn trước cửa phòng người ta nên bị cửa đánh cho một trưởng tê cả trán lẫn mông. Haizz… nhớ tới cái mông, lúc vào đến thang máy cô mới dám đưa tay lên xoa, lòng tự nhủ thế này mà tối đi xe bus thì chẳng dám ngồi nữa, nhỡ đi qua ổ gà chắc chết.
Khi Minh Anh đi khuất, Hiếu vẫn đứng đó nhìn theo, anh thấy rất có lỗi, chắc chắn là lát nữa trán cô ấy sẽ sưng to như quả ổi. Nhưng rồi nhớ ra việc cần làm, anh mang tập tài liệu đi vào luôn, tự nhủ giờ ăn trưa sẽ tìm cô ấy đưa cho lọ dầu anh mang theo.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian